| Tiêu đề: k/niệm bị lãng quên..... Fri Aug 05, 2011 9:47 pm |
| | | | | Ai đó từng nói rằng nếu đó là duyên phận thì dù có chạy trốn cũng sẽ vẫn trở về. Và em còn nhớ anh từng cầm bàn tay em đặt lên ngực vững trãi - nơi trái tim anh đang đập nhịp đập đầy ắp yêu thương, rồi nói rằng: "Có một điều anh tin chắc, rằng tình yêu chúng mình là duyên phận đấy, heo con ạ!".
"Anh đã từng dạy em cách mỉm cười không cần gượng ép, cách biểu lộ cảm xúc tâm hồn mình chân thành nhất và anh đã cho em biết hạnh phúc bắt nguồn từ đâu, vậy mà khi em vừa mới hiểu ra những điều đó thì cũng là lúc trái tim em vỡ òa. Em luôn tự hào là đứa con gái không yếu đuối, không cần dùng nước mắt mỗi khi chúng ta giận hờn nhau. Vậy mà giờ đây, chính cái "ưu điểm" đáng tự hào đó lại làm em buốt nhói vì em muốn môt lần mình được quyền khóc thật to trong một cái ôm chia sẻ của một người bạn cũ nào đó.
Hôm nay, ngồi nhìn mưa trên con đường kỷ niệm ngày xưa. Em lại nhớ anh đến quay quắt tim. Anh có biết không? Tình yêu này em đã giữ rất lâu. Dù biết rằng không thể có............Càng cố quen anh, em lại càng muốn nhớ. Nhớ rất nhiều kỷ niệm bên anh.
Em rất thích mưa.Vì sao anh biết không? Trong những hạt mưa long lanh ấy có hình ảnh của anh. Hình ảnh đẹp khi anh cười với em lúc mưa. Nhiều khi em tự hỏi: "mình yêu anh vì điều gì?". Và em tự trả lời rằng: Em yêu anh không lý do bởi con tim em muốn như vậy dù nó biết nó chẳng bao giờ được đập chung nhịp với trái tim anh. Sau bao năm, giờ đây em đã đủ tự tin đứng trước mặt anh nói rằng em không còn yêu anh nữa. Dù lòng em muốn hét thật to: "Em yêu anh".
Ngẫm nhé: Ai cũng "đâm đầu" vô yêu. Nói là yêu nhiều, yêu chân thành... vậy có ai biết tình yêu là cái quái gì? Tròn méo, vuông dài... ra sao không? Mùi vị thế nào? Chua - đắng - ngọt - bùi?... Thật ra chưa ai thấy sự vật, hiện tượng ấy bao giờ, ngay cả hình thù của "cái bạn" mang tên là tình yêu ấy. Vậy mà ai cũng bảo nhau tình yêu là thế này, tình yêu là thế kia...
Yêu xong rồi, lại vật vả, buồn khổ với cái thứ gọi là "tình yêu",rồi lăn tăn suy nghĩ, tiếc nuối... Người đời tốn nhiều thời gian cho cái thứ gọi là "tình yêu" mà không biết nó ra sao cả. Có ai thấy phi lý không? Ai cũng nghĩ rồi tương lai sẽ tốt, sẽ đẹp, sẽ giàu có… vậy có ai nghĩ được rằng liệu ngày mai hay vài giờ tới, mình có được sống nữa không mà hy vọng ở tương lai xa xôi ấy?
e cg đã ngj z roy anh xuất hiện, cảm giác trong em bắt đầu lẫn lộn từ đó. Em cũng bắt đầu thay đổi, một người nhút nhát như em có thể mạnh dạn nói với một người đàn ông là em yêu quý họ mặc dù không biết họ sẽ nghĩ gì về mình, có khi anh thấy rất buồn cười. Em bắt đầu online muộn để chat với anh, nhắn cho anh những tin nhắn vu vơ kể về đủ thứ chuyện. Em cũng không biết tình cảm em dành cho anh là thứ tình cảm gì, chắc chắn nó không phải là kiểu "say nắng" của một người phụ nữ với một người đàn ông mà thỉnh thoảng em vẫn nghe nói đến, chỉ biết là em luôn muốn được nhìn thấy anh, được nghe anh kể chuyện, cảm thấy buồn khi anh buồn hay ạnh không khỏe và vui với niềm vui của anh. Em góp nhặt từng kỷ niệm nhỏ nhoi và ít ỏi, từng ánh mắt từng cử chỉ của anh để giữ riêng cho mình.
Cảm ơn anh đã giữ lại trong em tình yêu sâu lắng, để lại trong lòng em hình ảnh anh cười thật đẹp. Nếu có cơ hội, em vẫn muốn nói một lần nữa, rằng "Em yêu anh". anh nhưng trái tim không cho phép em quên anh. Em phải làm sao đây ?
Ngày mai nếu gặp lại anh, em sẽ lại mỉm cười thật tươi, sẽ sống vui vẻ với quyết định của mình..................
Có người nhờ kui gửi bài nỳ tới 1 ngừi "........". ai thỳ tự bek ik heg!.... | | | | |
Hãy cảmơn bài viết của R bằng cách bấm vào "" nhé!!!
|
| | | | Tiêu đề: Re: k/niệm bị lãng quên..... Tue Aug 09, 2011 9:17 am |
| | | | | |
|
|